Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

Cuối tuần

Có những cuối tuần lặng lẽ đến và đi, những cuối tuần bị bỏ quên trong một xó xỉnh nào đó.
Ta không còn quen với những tin nhắn được gửi đi để chúc một cuối tuần vui vẻ, quên cả những buổi hò hẹn chỉ mong tuần ngắn lại để được gặp nhau…
Chiếc điện thoại trơ trọi nơi góc giường như chính ta, có những yêu thương đã bỏ rơi mình mà đi từ lâu lắm!
Ta vốn không chịu để cho mình được bình yên, tự để quên mình làm quen với cô đơn, với buồn tủi… Như những cuối tuần trôi qua rất nhạt, giật mình chẳng biết mình đang đứng ở đâu và mình cần điều chi.
Ta sẽ thuộc về ai, và ai sẽ thuộc về ta? Những cuối tuần có chịu đón ta về trong an yên thực sự.
Bỗng nhiên thèm thuồng quán vắng lạ kì, hai ly café và những giọt đắng, nghe nhạc buồn, ta yên lặng và thổn thức cùng nhau.
Rồi lại thèm những bình minh có người đánh thức mình bằng thương yêu, một chiếc hôn chậm lên môi lem nhem mùi hạnh phúc. Thèm một bữa sáng nghiêng đầu vào một nửa cuộc đời còn lại, khúc khích cười và khúc khích yêu.
Ta thèm luôn cả những cuối tuần không cần hứa hẹn nhiều, những cuối tuần giản đơn và hồn nhiên như phải thế. Một bờ vai quen đứng chờ ta cùng dạo phố, lãng đãng ngày dài, cuối tuần trôi chậm thôi!
Và giờ ta vẫn ngồi đây, ngẩn ngơ với ngày với tháng. Một, hai, hay ba cái cuối tuần nữa… vẫn trống rỗng một mình và vơ vẩn với chỉ mình ta!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét