Ngược
lối hạ về ...
< Blogger Vườn Địa Đàng>
Trưa đã trưa từ lâu và chiều cũng thật muộn màng, về
đây ướm vào chỗ trống ấy đúng như cái tên của nó. Xóm trọ buổi chiều hôm yên ắng
lạ, không có ai cố tình tạo lên một bức tranh vô thanh như thế, nhưng lại có kẻ
đang cố họa lại một bức khác đầy đủ có thanh âm hẳn hoi, không yên lặng đến nhạt
nhẽo, cũng không ồn ào đến phát phiền. Giật mình, nó ngoái lại, phía sau ô cửa
sổ gốc bàng già nghiễm nhiên đứng giữa trời chiều lạ lẫm, như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, mà đã có chuyện
gì xảy ra, phía ấy có cái gì đã bị bỏ quên có cái gì đã tự tìm lại, thiết tha..
Nó khiến người ta đấy phải giật mình. một điệu nhạc quen thương da diết, vọng về
từ tận hôm qua, như chưa từng có một mùa thu mênh mông vàng, một mùa đông hiu hắt
gió, thêm một mùa xuân rộn rã những thanh âm, dài đằng đẵng nữa vậy.
Hôm qua,người
ta sẽ nghĩ về nó đúng là gần gặn lắm so với hôm nay. Nhưng hôm qua lại thật xa
xôi lắm, mòn mỏi lắm, nếu tính ngược trở lại từ cột mốc “chờ đợi” hôm nay, của
mùa này và mùa trước… Ta sẽ chọn cách biểu hiện như thế nào cho thái độ của
mình đây, trước một vài sự không kém phần bất ngờ. Vẫn có thể điềm nhiên, có thể
vui thích,cũng có thể là bàng hoàng hay
nghẹn ngào cũng dễ được chấp nhận..
Chọn cho mình chiếc áo vàng nhạt dài tay, nón rộng
vành thay cho cây dù, như vậy đôi tay sẽ được rảnh rỗi..nó bước ra khỏi căn
phòng trọ buồn tẻ, không đủ tối để yên tâm duỗi mình mơ một giấc dài, lại càng
không đủ sáng để được thông suốt thấu
đáo nghĩ về điều gì phải nghĩ đã cách bây giờ chừng vài chục năm ánh sáng.
Ờ thì xuống phố, không hẳn xuống đó sẽ nghĩ ra được
gì quan trọng từ điều.. phải nghĩ ban nãy ấy.
Lối phố cũ này, có lẽ đã thuộc lòng từng bước chân
nó, trở đi để rồi trở lại, không tìm được gì, nhưng cũng không phải nó đi để
không phải tìm gì..
Phố dịu dàng hơn về mỗi buổi chiều muộn, nắng nhẹ
nhàng đọng thành từng giọt trên những tán lá bàng bự chảng, trên lọn tóc buông
dài bồng bềnh , trên tiếng guốc gõ đều ngân dài trên hè phố. Đâu đó một vài ánh
mắt, một vài nụ cười, đôi chút những cái nắm tay điểm cho chiều vàng chút thi vị, cổ kính. Những
đám mây xà thấp lẫn vào màu tim tím bàng lăng, có chàng trai đang yêu nào vừa kịp
bị đánh lừa mà vội viết nên câu thơ cũng thật thà không kém
“ những đám
mây màu tím,
nở bâng
khuâng trên đầu,
lại một mùa hoa nữa..
tím cồn cào trong nhau”..
Cơn gió nghịch ngợm, thổi tung những chiếc lá bàng đỏ
lịm nằm yên dưới gốc. mải mê với những dòng suy nghĩ nó không biết mình đã vội
đi qua bao nhiêu vạt trắng tinh hoa bàng dưới đất vừa bị gió cuốn bay đi, chậm
lại bước chân, con bé ngoái nhìn chỉ kịp thấy những lấm tấm nhỏ cuộn tròn theo
gió. Ngẩn ngơ. lại nữa vẫn lại con gió vô tình , một loạt những li ti hoa bàng
bị con gió thổi rơi bậu dầy trên tóc.
Khẽ cười, nó quay đầu tiếp tục tiến về phía cuối đoạn
đường, phía cuối ấy có một quán cà phê với một góc nhỏ nó đã quen và một ly cà
phê đen không đường, vẫn chưa quen.. Không cố bước cho nhanh, cũng không bước
thật chậm. cuộc chạy đua vừa qua đã đưa nó đi tận đâu, để nó vội quên những người
bạn thật quen của mình, nếu người đã từng
nói thật dễ dàng “ khi nào bằng lăng không còn trổ bông màu tím nữa anh mới hết
yêu em” thì cũng không khó khăn gì lắm để có chuyện ngược lại xảy ra khi mà, bằng
lăng mùa này đã trổ bông rồi đấy, màu tím anh ạ..
Người ta thường nói thời
gian là liều thuốc hữu hiệu nhất để quên được tất cả những gì mình không muốn
nhớ, nhưng sự thật có giản đơn vậy?!hay chỉ như những cơn mưa trú qua khỏi mùa
đông rét mướt là lại tức tưởi trở về vỡ òa dưới những con phố quen, bao xa
không quan trọng, quan trọng là ở đâu và bằng cách nào.. Chỉ cần là một thoáng
chốc ta được sống thật với ta, hạnh phúc thật cười thật yêu thương thật thì dù
thời gian có trôi đi bao xa, những điều ấy vẫn luôn hiện hữu trong ta trong từng
nhịp thở.. yêu thương, rồi sẽ trở về từ nơi rất xa.
Phố chiều, thưa thớt một
vài người qua kẻ lại, những ai rảnh rang sẽ dễ nhận thấy điều ấy. Nhác thấy bên
đường một dáng vấp thân quen, chẳng biết giật mình hay không nhưng cũng phải mất
vài giây để điều chỉnh lại trạng thái trên gương mặt mình lúc đó. Đã không còn
làm nó đau, nhưng sao lại trớ trêu quá thế, nó không cố nhớ lại điều gì bởi bức
tranh đó đã nguyên vẹn lắm rồi, có người, có nó, bằng lăng tím chiều vàng phượng
đỏ có cả bông bàng trắng bậu hờ trên mái tóc êm, nguyện vẹn tới lỗi chỉ một chút đổi thay bây
giờ cũng để nó phát hiện ra. Người đấy, người cười với ta nhẹ bâng như hạt nắng
cuối ngày tắt ngay khi ta vừa cắt lối nhau bỏ lại sau lưng chùm phượng mới vừa
đỏ lửa. Con phố hẹp mà thành ra thênh thang quá đỗi, cách nhau có một mùa mà giờ
ai lấy mỗi lối đường về, vẫn nhìn nhau đấy thôi, nhưng có bao giờ gặp nhau lẫn
nữa.. Công việc nhàn hạ giành cho nó, những
kẻ dỗi dãi xem ra chẳng dễ dàng gì. Ai bắt nó làm việc đó đâu, bước người bước
mùa thì vẫn hối hả qua, đếm chi cho hoài công, những dấu chân ấy rồi cũng để
cho bụi thời gian phủ kín.
Hoàng hôn về sớm, nghiêng bóng chiều nghệch ngoạc
trong ly cà phê sữa nóng của nó, vẫn trở lại đấy, vẫn những ưu tư ấy, nhưng giờ
đã khác dần. Nó chọn, cà phê sữa nóng. Nếu gặp lại anh lần nữa, nó cũng sẽ mời
anh ly cà phê giống như của nó. Lúc nhỏ, ta thấy quả đất này nhỏ bao nhiêu thì
giờ lại thấy nó to lớn bấy nhiêu. Sự chờ đợi đôi khi cho người ta cảm giác mệt
mỏi và bất lực trước thời gian nhưng bù lại cảm giác của sự chiến thắng thật hạnh
phúc và hả hê làm sao. Nghiệm lại mới biết mình đã dối lòng nhiều lắm, chỉ tại
trái tim mình quá bé nhỏ. Có ai yêu điều gì đó thật lòng, lại chẳng mong nó sẽ
trở về với mình thêm một lần nữa.
Những cánh bàng nhỏ xíu li ti trắng xoay tròn dưới
bóng hoàng hôn, đám mây bằng lăng đậm đà hơn bởi nắng chiều muộn. Cơn mưa đầu tiên, nếu có ai nhớ chắc cũng đã quên bởi sự chuẩn
bị để trở lại của nó sao lâu quá sá. Nếu không nhờ tiếng ve da diết buổi trưa
đánh thức, hay chính cơn mưa mùa trước đã làm ướt đẫm cả thảy những tím những
vàng, những gót mòn quen lối, ướt cả đôi mắt người thương, chôn sâu trong trái
tim đứa con gái mới lớn nào đó, để rồi, tiếng goi mùa về làm thổn thức vỡ cả bầu
trời hoa tím yêu em.
Hoàng hôn tắt, phố lên đèn, những cánh phượng đầu
tiên ung dung trên cành nhấm nháp từng giọt sương đêm ngọt lịm, đợi bình minh về
là lại bắt đầu thắp đỏ cả một khoảng trời bỏ trống vẫn còn đẫm dấu mùa xuân.
Rồi người ta sẽ tưởng rằng, chỉ mới hôm qua.